Ôn Văn quay sáng phía trước đá một cái, vài ngọn thương dài nối đuôi nhau xuất hiện, trôi lơ lửng phía sau anh.
Ôn Văn chỉa thương ném về phía Thương Nhãn chạy trốn, ngay sau đó thân hình anh biến mất rồi xuất hiện ở điểm rơi của cây thương, tiếp đó lại tiếp tục ném mạnh đi.
Loại liên tục ném mạnh rồi dịch chuyển tức thời này ngay cả Trịnh Đại Thiên cũng suýt chút nữa bị mất dấu, chỉ đuổi theo Thương Nhãn không dám phi hành quả thực là dễ như trở bàn tay.
Hơi thở cấp Tai Biến trên người Thương Nhãn giống như một tín hiệu để Ôn Văn xác định phương hướng chính xác.
Trạm thu nhận sẽ không bỏ qua một bữa cơm dễ như trở bàn tay thế này, trước kia không tìm được cũng không tính, nếu đã tìm được thì tuyệt đối sẽ không để nó mất đi.
Thương Nhãn đang chạy trong rừng đột nhiên dừng lại, sau đó vội lăn một vòng.
Một cây thương dài cắm phập vào vị trí của hắn trước đó, nháy mắt sau đó Ôn Văn đã xuất hiện ở trước cây thương.
"Khà!"
Một chùm tia sáng màu tím đen từ miệng Ôn Văn phun ra ngoài, phun đầy mặt Thương Nhãn!
Thương Nhãn nhăn mặt, sắc mặt hắn vốn xanh đen, bây giờ thì đã đen như đáy nồi rồi.
Đòn tấn công của Ôn Văn thật ra cũng không làm tổn thương được Thương Nhãn, dù sao thì thực lực của hắn vẫn mạnh hơn Ôn Văn một cấp, có thể đề phòng chống đỡ được đòn tấn công của Ôn Văn.
Nhưng sự xuất hiện của Ôn Văn lại làm trái tim Thương Nhãn rơi xuống đáy cốc.
"Mày rốt cuộc là thứ gì, mày chỉ có thực lực trung tự mà thôi, vì sao công kích của tao lại không có hiệu quả đối với mày, vì sao mày lại có thể hấp thu sức mạnh của tao chứ?"
Sau khi hiểu được mình không thể trốn thoát khỏi Ôn Văn, Thương Nhãn rốt cuộc cũng quyết định đối mặt với Ôn Văn, cũng đưa ra nghi vấn của mình.
Ôn Văn chỉnh sửa lại áo một chút, ho nhẹ nói: "Tao là người thành phố Lộc Cảng, tuổi chưa tới ba mươi, vẫn chưa kết hôn, trên danh nghĩa có một hội lớn, tiền gửi ngân hàng bao nhiêu thì tao không tính, dù sao thì cũng rất nhiều, có nhà có xe, cha mẹ đều đã mất..."
Thương Nhãn câm nín, cũng không phải chương trình tìm người yêu, mày nói mấy thứ này làm quái gì.
"Ai hỏi mày cái này, tao hỏi là..."
Ôn Văn ngắt lời hắn: "Tao biết mày muốn hỏi cái gì, đòn tấn công của mày không có hiệu quả đối với tao là vì nó không phải là sức mạnh của mày, sức mạnh của chính bản thân mình mới là sức mạnh thật sự, dựa vào thứ này thì mày không có cách nào đánh bại được tao."
"Ừm... tuy tao cũng không có lập trường gì để nói mày như thế."
Nếu như Thương Nhãn có đầy đủ kiến thức thì lúc này tuyệt đối sẽ không dám cứng đầu ở trước mặt Ôn Văn như thế.
Bởi vì sức mạnh cấp Tai Biến chỉ có sự tồn tại cấp Tai Biến mới có thể chân chính hấp thu, trạng thái của hắn hiện giờ chẳng qua chỉ là mượn dùng mà thôi.
"Mày thật sự không thể bỏ qua cho tao sao?" Vẻ mặt của Thương Nhãn u ám, hơi thở chuyển động trên người, bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát ra đòn tấn công mạnh mẽ.
Ôn Văn xòe tay nói: "Tao đương nhiên sẽ không bỏ qua cho mày."
"Có điều tao nói trước, chốc nữa sau khi tao đánh bại mày, nếu mày chịu nói cho tao biết vị trí của đồng bọn mày thì tao sẽ tha chết cho mày, đồng thời cũng không giao mày cho hiệp hội."
Thương Nhãn cắn răng, tức giận nói: "Đừng có nói như mày nhất định sẽ thắng như thế!"
Con ngươi màu trắng trợn trừng, sau đó nháy mắt vằn vện tơ máu, không gian xung quanh Ôn Văn nháy mắt trở nên tái nhợt, giống như muốn xóa bỏ sự tồn tại của Ôn Văn vậy.
"Thứ này có làm bao nhiêu lần cũng thế thôi..."
Cánh tay màu đen giống như lỗ đen hút đi hết tất cả công kích của Thương Nhãn.
Mắt thấy tấn công từ xa không thể làm Ôn Văn bị thương, cận chiến thì mình bị Ôn Văn hấp thu năng lượng, Thương Nhãn rơi vào tình thế khó cả đôi đường.
Tiếp tục như thế thì Thương Nhãn chắc chắn sẽ bị Ôn Văn đánh bại, nếu muốn thắng thì phải sử dụng kiểu tấn công khác.
Vì thế trong mắt Thương Nhãn lóe lên một tia sáng lạnh, ném một quả cầu màu xanh lá cây về phía Ôn Văn, quả cầu rơi xuống mặt đất thì bùng nổ một làn khói mù màu xanh lá cây bao trùm lấy Ôn Văn và những nơi xung quanh.
Cây cối bị làn khói này lan tới liền bắt đầu héo rũ, tảng đá cũng bị ăn mòn, đây là một loại độc rất mạnh!
Thương Nhãn cười gằn nhìn Ôn Văn nói: "Năng lượng thì mày có thể hấp thu, vậy loại độc ăn mòn xương cốt này thì sao?"
Thân ở trong làn khói độc, Ôn Văn sờ cằm nói: "Chậc, loại độc này là đồ tốt, không biết có phải hắn chỉ có một viên hay không, chỉ là có hơi phiền... nhưng cũng chỉ là vấn đề nhỏ mà thôi."
"Hắc Thể--- mở ra!"
Áo choàng đen nháy mắt bao phủ trên người Ôn Văn, một tầng sương đen nhàn nhạt ngăn cách làn khói độc, loại khói này không thể tổn hại chút mảy may nào tới Ôn Văn.
Một khi đã dùng tới áo khoác đen thì Ôn Văn cũng không che giấu chính mình, tung ta toàn bộ thủ đoạn.
Vô số xiềng xích mang theo móc câu sắc bén xuất hiện ở sau lưng Ôn Văn, tóc đen vặn vẹo quấn lấy xiềng xích làm cho tốc độ của nó càng nhanh hơn, uy lực cũng càng mạnh hơn.
Hơn mười cây thương dài bay lên không trung rồi cắm trên mặt đất ở xung quanh, trên mỗi cây thương đều có dấu ấn không gian màu xanh nhạt, như thế có thể làm cho Ôn Văn đột nhiên xuất hiện ở bất cứ nơi nào ở xung quanh.
Nhìn dáng vẻ khiếp người của Ôn Văn, Thương Nhãn kinh hãi há to miệng, tựa hồ hắn đã chọc phải một kẻ không nên chọc.
Tuy hơi thở thực lực của Ôn Văn vẫn là Đồng Hóa trung tự nhưng Thương Nhãn không thể nào xem Ôn Văn như đối thủ Đồng Hóa trung tự.
"Hiện giờ... chiến đấu chính thức bắt đầu!"
Bóng dáng Ôn Văn nháy mắt biến mất rồi xuất hiện ở phía sau Thương Nhãn, Thương Nhãn lập tức quay lại tung quyền ra sau nhưng lại phát hiện sau lưng mình không có bóng người, chỉ có một miếng bom có tạo hình đặc biệt.
"Không ổn..."
Ý nghĩ vừa mới xuất hiện trong đầu thì quả bom đã nổ, ngọn lửa nóng rực cắn nuốt Thương Nhãn.
Nhưng chỉ dựa vào bom thì không có cách nào giết chết Thương Nhãn, nhưng ngọn lửa này có thể quấy nhiễu cảm giác của hắn, vô số xiềng xích chui vào trong ngọn lửa bện thành một cái lưới lớn giam cầm Thương Nhãn ở bên trong.
Thương Nhãn muốn thoát khỏi trói buộc của xiềng xích nhưng rất nhanh đã có vài sợi xích có phần đầu biến thành dáng vẻ quả đấm, vung vun vút chỉ thấy tàn ảnh, đánh Thương Nhãn tơi bời hoa lá.
"Bịch bịch bịch bịch bịch...."
Mỗi nắm tay đều bị Thương Nhãn chuẩn xác chặn lại, nhưng số xiềng xích này tương đương với tay phải của Ôn Văn được kéo dài ra, mỗi sợi xích đều có thể hấp thu năng lượng trên người Thương Nhãn!
Sau một trận nắm tay qua đi, năng lượng cấp Tai Biến trên người Thương Nhãn đã bị Ôn Văn hấp thu sạch sẽ, cũng không thể tiếp tục ngăn chặn đòn tấn công của Ôn Văn nữa, thoáng chốc đã bị đánh thành đầu heo.
Sau đó số xiềng xích kia xuyên vào trong đầu gối và xương tỳ bà của hắn, làm hắn hoàn toàn mất đi sức chiến đấu.
Nhìn dáng vẻ thê thảm của Thương Nhãn, Ôn Văn có chút kinh ngạc nói: "Không ngờ khi toàn lực ứng phó thì mình lại mạnh đến thế..."
Từ khi dốc toàn lực đối phó Thương Nhãn tới khi bắt lấy hắn cũng không tới hai phút, mặc dù là Ôn Văn cũng có chút giật mình.
Thậm chí có vài chiêu Ôn Văn đã chuẩn bị nhưng vẫn chưa dùng tới!
Tự đắc một hồi, Ôn Văn ẩn đi áo choàng đen trên người, sau đó nhìn Thương Nhãn bị dây xích khống chế quỳ trước mặt, từ trên cao nhìn xuống nói: "Nói cho tao biết vị trì của đồng bọn mày, tao có thể tha mạng cho mày, không giao mày cho hiệp hội."
Thương Nhãn phun ra một ngụm máu, dữ tợn nói: "Tao không nói thì mày làm gì được tao!"
Ôn Văn hơi nghiêng đầu, biến thái nói: "Vậy thì mày chỉ có thể chết mà thôi, tin tưởng tao, chết trong tay tao đau đớn hơn mày tưởng tượng rất nhiều rất."
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo